Sunday, March 7, 2010

Du lịch Ấn Độ: đi xe lửa phần 1.

Khi đến New Delhi, Ấn Độ, chúng tôi đều nhận thấy là cảnh đường phố, nhà cửa giống Việt Nam quá. Đường phố chật hẹp, đông đúc, đầy khói bụi. Nhưng có cái khác là ít xe môtô (xe gắn máy) hơn VN. Có lẻ VN là xứ có nhiều xe gắn máy nhất thế giới? Phần lớn xe rất nhỏ, nhưng đường xá hẹp nên nhiều xe xếp kính chiếu hậu ở hai bên cửa xe lại, và chỉ dùng kính ở bên trong xe mà thôi! Có lẻ vì đường hẹp, nên hầu hết taxi ở Ấn là xe Lam (autorickshaw), một lọai xe 3 bánh giống xe "Lam" của hảng Lambretta ở miền quê miền Nam thời thập niên 1960-70. Các xe  taxi nầy được chở 3-4 người trong thành phố lớn như New Delhi, nhưng có vẻ là không giới hạn số người khi dùng ở nhà quê. Người ta ngồi đầy trong xe, và còn đeo bên ngòai xe nửa. Xin các bạn xem hình ở trang web nầy thì rỏ.

Khi ở VN, tôi vẫn nghĩ là tiếng Anh phải thông dụng ở Ấn, ai cũng biết tiếng Anh. Nhưng sự thật thì không như tôi nghĩ, phần lớn người Ấn tôi gặp ở khách sạn, ở ga xe lửa đều nói tiếng Hindi. Một số cũng nói được tiếng Anh, nhưng là thứ tiếng Anh-Ấn rất là khó hiểu!
Trước khi đi, mọi người đều bảo Ấn ở dơ lắm, nhưng khi đến Ấn, đi dạo phố, nhìn hai bên đường phố, Ấn cũng như VN thôi, không dơ như mình nghĩ. Nhưng sự thật phủ phàn đã đến khi chúng tôi đến nhà ga xe lửa. Thật là "horrible"! Đường rầy xe lửa ở mấy nhà ga là "nhà vệ sinh công cộng" của hành khách! Người ta tự tiện đứng tiểu xuống đường rầy một cách tự nhiên và thỏai mái. Các bà ngồi "xã" vào bờ tường ở hai bên đường sắt tự nhiên như ở nhà. Thật ra ở các nhà ga đều có nhà vệ sinh, phải trả một tiền nhỏ khi sử dụng, nhưng chỉ một số it người Ấn dùng tới. Một người bạn VN ở Ấn bảo là nhà vệ sinh ở Ấn khá sạch (với tiêu chuẩn VN), vì ít người Ấn xài các nhà vệ sinh nầy!
Người Ấn xả rác không thua gì VN. Ở một nơi nổi tiếng trên thế giới, Taj Mahal, mà xung quanh bải đậu xe đầy rác! Các danh lam thắng cảnh ở VN còn sạch hơn nhiều.
Một sự việc làm tôi ngạc nhiên nửa là vấn đề kiểm sóat an ninh (security) tại các nơi di tích lịch sử nổi tiếng ở Ấn như Taj Mahal, Pháo Đài đỏ (Red Fort), đền Jama Masjid, Akshardham...Kiểm sóat an ninh hơn cả ở các phi trường hay cả ở các monuments ở Mỹ nửa. Đàn ông và đàn bà phải vào 2 cửa khác nhau, và mọi người phải qua cửa có metal detector, và khám xét người nửa! Riêng ở Akshardham, security là kinh khủng nhất, tất cả mọi người không được mang theo bất cứ cái gì, kể cả điện thọai, máy ảnh. Tất cả các đền đài, nhà thờ... liên quan đến Hồi Giáo, Ấn Giáo đều phải được bảo vệ tối đa. Còn những gì liên quan đến Phật Giáo, như Bồ Đề Đạo Tràng (Mahabodhi temple), Sarnath ..., không có ai xét hỏi gì cả. Chắc là tại vì đang có sự mâu thuẩn giửa Hồi giáo và Ấn giáo ở Ấn.

Đi xe lửa.
Phương tiện di chuyển chánh của chúng tôi ở Ấn Độ là xe lửa. Chúng tôi đã đi xe lửa đêm từ thành phố nầy đến thành phố khác để tiết kiệm thời giờ và...tiền bạc! Tối đến là leo lên xe lửa ngũ, đến sáng hôm sau là  đến một thành phố khác, khỏi mất tiền hotel! Nhưng đi xe lửa ở Ấn không giản dị như chúng tôi tưởng.
Chặng đầu tiên từ New Delhi đến thành phố Gaya, mất khỏang 12 giờ xe lửa. Chúng tôi cần đến Gaya để đi Bodhgaya  thăm Bồ Đề Đạo Tràng, nơi Đức Phật thành đạo. Ga xe lửa New Delhi thật to, rất nhiều platforms (đường rầy) đi khắp nơi trên xứ Ấn. Dựa trên vé tàu, chúng tôi cần đến xe lửa số 2422 để đi Gaya, nhưng không biết tàu nầy ở đâu? Người thì đông như kiến, không thấy bảng chỉ dẩn đâu cả. Muốn hỏi thăm đường thì không biết ai mà hỏi. Sau cùng chúng tôi đành mướn một ông phu khuân vác mang 1 vali  dẩn đường chúng tôi đến platform của tàu số 2422, toa AC2. Ông khuân vác trông có vẻ ốm yếu nhưng rất khỏe, để vali lên đầu, rồi đi thoăn thoắt, qua mấy cầu vượt, sau cùng chúng tôi đã đến được platform tàu 2422, chúng tôi phải chạy theo ông nầy vì chỉ sợ ông lấy mất vali mình thì làm sao đây? Không có ông khuân vác nầy, chắc là chúng tôi không thể tìm được chổ xe lửa đi Gaya! Một điều tôi thấy lạ là người Ấn luôn luôn mang đồ đạc trên đầu, không xách tay như chúng ta. Mấy người phu khuân vác đội 1-2 vali trên đẩu đi một cách dể dàng, nhanh nhẹn. Sau nầy đi nhiều nơi trên xứ Ấn, đâu đâu tôi cũng thấy người Ấn thích đội đồ đạc trên đầu hơn là xách bằng tay (xin xem hình ở trang web "người và thú ở Ấn Độ". Lần đầu đi xe lửa Ấn, chúng tôi sợ trể tàu, nên đến nơi hơi sớm. Theo vé tàu, thì xe lửa chúng tôi sẻ bắt đầu khởi hành vào lúc 17:00 giờ. Nhưng chờ đến hơn 17:00 giờ, tàu vẩn chưa chạy, hỏi ra thì mới biết tàu đi trể 1 giờ. Anh bạn VN đã bảo trước khi đi là đừng lo trể tàu, vì xe lửa Ấn ít khi đi đúng giờ lắm! Bây giờ mình mới thấy là VN Airline còn khá hơn xe lửa Ấn nhiều về việc khởi hành đúng giờ, vậy mà mọi người cứ bảo VN Airline là "Sorry Airline" vì sorry quá nhiều cho việc trể giờ! Không biết phải gọi Hảng Xe lửa Ấn là hảng gì nửa?
Chúng tôi nhờ người quen ở Ấn mua dùm vé xe lửa, cho nên không biết rỏ là vé mình đi lọai nào, được hưởng những gì trên tàu? Vé chúng tôi hạng AC2, mỗi ngăn có 6 giường (xem hình). AC là toa có máy điều hòa (air-conditioned), 2 là hạng nhì. Giường ngủ trên tàu giống như xe lửa VN, nhưng xe lửa VN bề ngang hẹp hơn nên chỉ có 4 giường thôi. Bề ngang đường rầy xe lửa Ấn là  1.6 m   to hơn VN (1 m).
 
Phòng AC2, 4 giường bên phải và 2 giường bên trái lối đi.

Xe lửa Ấn có 5 hạng. Hạng 2 (2nd class) là hạng chót dành cho người nghèo, chỉ có ghế ngồi và chổ đứng mà thôi. Hạng kế là Hạng ngủ (sleeper class) dành cho dân trung lưu. Còn lại 3 hạng sang hơn có điều hòa không khí là AC3, AC2 và AC1. Đến khỏang 7 giờ tối, một người phụ tàu đem phân phát mổi người 1 chai nước to (0.5 L), và hỏi muốn ăn gì, cari gà hay cari chay? Bây giờ chúng tôi mới biết là vé tàu bao gồm luôn ăn tối! Đồ ăn Ấn cái gì cũng cari hết, tôi chọn cari gà, vợ tôi ăn cari chay. Khỏang nửa giờ sau, họ mang đến cho mổi người 1 miếng bánh mì sandwich nhỏ, ở giửa có kẹp bắp cải trộn với sốt gì tôi không biết nửa (giống như coleslaw của KFC), và 1 phít nước nóng để uống trà. Tôi đang đói nên ăn hết miếng sandwich, không thấy gà hay mùi cari đâu cả. Tôi rất là lạ, nhưng không biết hỏi ai, mấy người Ấn ngồi chung phòng chỉ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hindu và trông không thân thiện gì cả. Ăn uống xong, tôi nằm xuống giường và định ngủ sớm. Hơn nửa giờ sau, trong lúc tôi đang lim dim ngủ thì anh giúp tàu lại mang cari gà đến! Tôi đã no và mệt nên không ăn cari gà nầy. Sau đó tôi nghe vợ tôi bảo là họ còn mang ice cream đến nửa, nhưng tôi đã ngủ mất rồi!
Còn một chuyện quan trọng cần nói là xe lửa chỉ dừng lại ga Gaya có 5 phút thôi, và không có ai báo là tàu đến ga nào cả. Chúng tôi lo là mình ngủ quên thì không biết phải làm sao đây? Trên đường đi từ New Delhi đến Gaya, tàu ngừng lại nhiều lần, làm sao mình biết ga nào là Gaya mà xuống? May mà B. (cháu vợ tôi cùng đi với đòan) làm quen được một thanh niên nói thiếng Anh giỏi, và anh nầy cũng xuống trạm Gaya. B. đã nhờ anh nầy báo cho chúng tôi biết khi tàu đến Gaya. Chúng tôi đã đến Gaya an tòan vào sáng hôm sau.

No comments:

Post a Comment