Friday, March 12, 2010

Du lịch Ấn Độ: phần 4.

Xe lửa  từ Varanasi đến Gorakhpur.

Chúng tôi ở chùa Đại Lộc đến khỏang 20:00 giờ thì Thầy TQ đưa chúng tôi ra ga Varanasi để tiếp tục cuộc hành trình đến Gorakhpur. Tàu đi Gorakhpur số 5003, sẻ chạy vào lúc quá nửa đêm (0:30 giờ). Thầy TQ rất nhiệt tình, Thầy đòi ở lại chờ cho đến khi tàu chạy Thầy mới an tâm về chùa. Chúng tôi nói mải Thầy mới chịu về. Chúng tôi chờ đến hơn 0:30 vẫn chưa thấy tàu 5003 đến. Kinh nghiệm với lần đi trước, tôi lắng nghe loa phát thanh mới biết là tàu 5003 sẻ đến trể. Khỏang hơn giờ sau có một tàu đến, không biết là tàu số mấy nửa, chúng tôi kéo vali chạy theo tàu đến toa AC2, chị Q. và anh L. nhanh chân lên toa AC2 trước, tôi và bà xã đến sau thì thấy họ lại kéo vali xuống tàu. Chị bảo không phải tàu 5003! Thế là chúng tôi lục tục kéo vali về chổ củ ngồi chờ. Trời lạnh, không có đủ chổ ngồi, trời đã khuya (hơn 2 giờ sáng), chúng tôi quá mệt mỏi. Chắc Phật đang thử thách xem chúng tôi có đủ ý chí tiếp tục đi hành hương không? Cháu B. thấy mọi người "đừ" quá, đề nghị tìm khách sạn ngủ qua đêm và hôm sau bay về New Delhi, không đi xe lửa nửa! Nhưng may quá, khỏang gần 3 giờ sáng thì tàu đến, chúng tôi tỉnh hẳn người ra, kéo vali chạy theo tàu để lên toa AC2 là toa ngủ của chúng tôi. Lần nầy thì đúng là tàu số 5003, chúng tôi quá mệt, chỉ còn đủ thì giờ cởi giày và leo lên giường ngủ, quên cả việc khóa các vali lại với nhau. Hai lần đi trước, vợ tôi sợ mất vali khi mình ngủ say, nên dùng dây xích khóa các vali lại với nhau. Cũng may, trong suốt các chuyến đi xe lửa ở Ấn, không ai bị mất gì cả.
Đến Gorakhpur trời đã sáng, chúng tôi vừa xuống tàu thì có một ông người Ấn đến xin giúp mang vali chúng tôi ra xe. Tôi sợ đây là  người khuân vác mướn, nên bảo là có người chờ rồi. Nhưng ông nầy hỏi chúng tôi có phải người VN không, anh là người của chùa Linh Sơn đến đón. Tối hôm qua chị Q. (chị dâu vợ tôi, cũng là trưởng đòan) có nhờ sư cô Trí Thuận trụ trì chùa Linh Sơn cho người đến đón chúng tôi, sư cô bảo sẻ cho đệ tử là Minh Tâm đến đón. Chúng tôi cứ nghỉ Minh Tâm là một sư cô VN, nhưng sao bây giờ lại là 1 ông Ấn Độ? Để cho chắc chắn, chị Q. gọi sư cô Trí Thuận thì mới biết Minh Tâm là ông Ấn Độ nầy!
Đòan được đưa về chùa Linh Sơn ở Kushinagar, cách Gorakhpur 56 km. Đến chùa Linh Sơn, Sư cô Trí Thuận niềm nở đón tiếp và cho chúng tôi ăn sáng. Sau đó chúng tôi đi thăm nơi Đức Phật nhập Niết Bàn, nơi hỏa thiêu Đức Phật ở Kushinagar và một số chùa quốc tế ở đây.
Tất cả hình các chùa VN ở Ấn và một số chùa quốc tế khác đã được đăng trong trang web "Buddhist Temples".
Trước khi đi Ấn, chúng tôi định sang thăm nơi Đức Phật sinh ra ở Lumbini, Nepal, rất gần Kushinagar. Nhưng không may là bắt đầu tháng 1-2010, du khách sau khi đến Ấn không được trở lại Ấn trong vòng 2 tháng. Chúng tôi không thể ở lại Nepal 2 tháng nên đành phải hủy bỏ chuyến đi Lumbini, chắc là duyên chưa đủ! Sau nầy sư cô Trí Thuận có cho chúng tôi biết là khách hành hương vẫn có thể sang Lumbini và trở lại Ấn trong vài ngày, nếu có sự "thỏa thuận" với nhân viên Ấn ở cửa khẩu sang Nepal. Thôi chờ dịp khác vậy. Chùa Linh Sơn ở Kushinagar có nhiều phòng cho khách mướn giá khá rẻ, nhiều khách hành hương ngọai quốc đã nghĩ tại đây khi đến thăm Kushinagar.

Đi xe lửa về lại New Delhi.

Sau khi ngủ một đêm ở Kushinagar, đòan trở lại ga Gorakhpur để lấy xe lửa về New Delhi vào lúc 16:35 giờ. Ga Gorakhpur là nhà ga sạch nhất trong những nhà ga chúng tôi đã ghé qua. Ga rộng rải, sạch sẻ, không có người nằm la liệt dưới sân ga như ở ga Varanasi và Gaya. Tại đây lại có phòng đợi có chổ ngồi tử tế. Minh Tâm đưa chúng tôi vào phòng chờ, và bảo xe lửa sẻ đậu ngay trước phòng chờ khi đến giờ. Chúng tôi có thể ngồi trong phòng chờ cho đến khi xe lửa mình đến (tàu số 2555). Ga nầy khá văn minh, có bảng điện tử ghi rỏ số tàu và giờ khởi hành. Tôi đi qua, đi lại để giết thì giờ, nhìn lên bảng nhiều lần vẩn thấy tàu 2555 đi New Delhi sẻ khởi hành đúng 16:35. Đến gần 16:35, vẩn chưa thấy tàu nào đến cả, không lẻ tàu đi trể mà không báo trên bảng điện tử nầy? Bảng điện tử chỉ 16:25, và tàu 2555 vẫn ghi đi đúng giờ, chỉ còn 15 phút nửa thì tàu khởi hành, sao chưa có tàu đến đây? Nhìn quanh sân ga chổ chúng tôi ngồi, không thấy hành khách nào chờ cả, nhưng ở sân ga cách phòng đợi chừng hơn 100 m, có 1 xe lửa nằm đó từ lâu, và hành khách đang nhốn nháo lên tàu. Linh tính báo tôi biết chắc có chuyện gì không ổn đây. Tôi vội vàng chạy đến xe lửa đang đậu, nhìn kỷ lưởng chung quanh để xem số tàu, không thấy số tàu đâu cả. May quá, có một vài nhân viên xe lửa đang đứng tán gẩu gần đấy, tôi vội đến hỏi có phải là tàu 2555 đi New Delhi không? Một ông gật đầu và nói 10 phút nửa tàu sẻ chạy! "Thôi chết rồi", chắc trể tàu mất! Tôi chạy nước rút trở lại phòng đợi để báo cho mọi người, và tất cả kéo vali chạy "bán sống bán chết" đến tàu. Chúng tôi tìm xong phòng mình, an vị,  thì tàu cũng im lặng từ từ lăn bánh rời ga Gorakhpur! Xe lửa đi hay đến đều im lặng, không ai báo là tàu sắp khởi hành, cũng không có còi tàu hú lên gì cả! Thật là may mắn, chúng tôi đã không trể tàu về New Delhi, chuyến tàu duy nhất đã khởi hành đúng giờ trong chuyến đi Ấn nhiều kỹ niệm nầy!

1 comment:

  1. Ban ta,
    Theo thuyet giang neu trong doi ban da di tham duoc 4 noi cua Duc Phat tu sinh ra ......chet thieu xac , thi ban da dat duoc mot phan cua dac dao trong viec tu tap cua ban. Minh rat thich thu theo doi hanh trinh cua ban .
    Mac dau tren duong di ban gap nhieu canh met moi cho doi va duyen may kg tre tau nhu the nay hay co khi cho doi lau trong dem lanh, cung co khi nhin canh nguoi ngheo kho nam la liet ben duong. Tam minh an lac va huong Phat thi moi viec kg co gi phai ban tam.Do la ly le ban gan nhu dac dao.
    Minh cang ngac nhien hon nua khi biet canh noi do co chua VN mo ra tiep don nguoi du khach
    Cam on ban da post chuyen hanh huong nay.Than chao PhuocA

    ReplyDelete